Trung sĩ Vũ Văn Hải (sinh năm 1992, tại xã Tiên Hưng, huyện Tiên Lãng). Cha, mẹ của Vũ Văn Hải làm nông nghiệp, cuộc sống gia đình gặp nhiều khó khăn. Đầu năm 2011, được sự động viên của cha, mẹ, cộng với ước mơ ấp ủ từ thuở ấu thơ, anh lên đường nhập ngũ vào lực lượng Hải quân nhân dân Việt Nam. Là người lính, anh luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ, được cấp trên tín nhiệm, đồng đội tin yêu.
Thấm
nhuần sâu sắc những lời dạy của Bác về tinh thần trách nhiệm, gương
mẫu, gắn bó với đơn vị, trong quá trình công tác anh luôn chấp hành
nghiêm chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà
nước, kỷ luật của quân đội, quy định của đơn vị và địa phương. Anh tích
cực tham gia công tác vận động quần chúng, giúp dân xóa đói, giảm nghèo.
Anh luôn có ý thức tiết kiệm, dành một phần phụ cấp ít ỏi của mình để
gửi về giúp bố, mẹ. Với vai trò là Tiểu đội trưởng huấn luyện chiến sĩ
mới, trung sĩ Hải động viên, tận tình giúp đỡ, chỉ bảo từng người, giúp
họ nhanh chóng hình thành thói quen, nền nếp, tính tự giác ngay từ những
ngày đầu nhập ngũ; chủ động xây dựng mối quan hệ đoàn kết, gắn bó trên
cơ sở "Tình thương và trách nhiệm" giữa cán bộ và chiến sĩ.
Cho
đến bây giờ, câu chuyện “Cõng đồng đội xuyên bão đi cấp cứu” đã qua gần
8 tháng nhưng mỗi lần nhắc lại, trung sĩ Vũ Văn Hải vẫn còn nhớ như in
từng bước chân hằn sâu trên đường, từng nhịp tim đập dồn dập. Hôm đó,
bão số 8 (năm 2012) đổ bộ vào đất liền với cường độ mạnh; gió rít liên
hồi, mưa xối xả như muốn cuốn phăng mọi thứ. Tại các chốt gác của Cụm
kho vũ khí đạn (Phòng Kỹ thuật Vùng 1 Hải quân) vẫn duy trì quân số trực
24/24 giờ. Bỗng tiếng la lớn từ vị trí trực của Binh nhất Đoàn Mạnh
Cường vang lên. Trung sĩ Vũ Văn Hải đảm nhiệm trực chỉ huy trung đội
cảnh vệ ngay lập tức có mặt ở vị trí gác do Cường đảm nhiệm. Phát hiện
đồng đội bị rắn cắn, anh cùng đồng chí Quan Văn Bình, y sĩ của đơn vị sơ
cứu, ga rô vết thương cho Cường. 4 giờ sáng, trời tối đen, gió vẫn thổi
mạnh, nhưng nhận thấy mức độ nguy hiểm có thể ảnh hưởng đến tính mạng
của đồng đội, anh quyết định cõng Cường vượt mưa bão đến Bệnh xá Lữ đoàn
170 cấp cứu. Quãng đường dù chỉ dài khoảng 4 km, nhưng trong điều kiện
mưa bão, con đường như dài hơn. Chính nhờ sự quyết đoán của anh, người
đồng đội được các thầy thuốc ở bệnh xá cứu chữa kịp thời. Khi nghe bác
sĩ thông báo: Chỉ chậm chút nữa thôi thì tính mạng của Cường rất nguy
hiểm, trung sĩ Hải đã bật khóc. Nói về quyết định cõng đồng đội xuyên
bão đi cấp cứu, anh cho biết: “Khi đó, em chỉ có một suy nghĩ duy nhất
là chậm giây nào sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của Cường giây đó. Vì thế,
em quyết định cõng Cường đi cấp cứu. Cứu được Cường là em vui rồi. Ai ở
vào hoàn cảnh của em cũng hành động như vậy thôi”.
một hành động rất đáng được tuyên dương
Trả lờiXóa